123b – Man City của Pep Guardiola vốn rất mạnh, các đối thủ đá với họ chọn cách chơi phòng ngự số đông là điều quá đỗi bình thường. Nhưng họ không muốn thế. Họ muốn đối thủ phải lao lên đôi công cho họ dễ đá hơn cơ. “Khôn như City, quê tôi đầy”…
1. Năm 1990, Mike Tyson bước vào trận đấu bảo vệ đai vô địch thế giới hạng nặng với James Douglas cùng hành trang là 37 trận thắng liên tiếp, 0 thua, trong đó 33 trận là knock-out, phần lớn số này còn ngay từ hiệp đầu tiên. Không ai dám nghĩ Mike “thép” sẽ thất bại.
“Độc cô cầu bại” của quyền Anh hạng nặng khi ấy không quá áp đảo Douglas, nhưng tới hiệp 8, Tyson cuối cùng cũng có được điều mình muốn. Cú móc phải của Mike thép buộc Douglas đo sàn trước khi đối thủ gượng dậy đúng vào giây cuối. Trở về từ ngưỡng suýt bị knock-out, Douglas khiến cả thế giới sốc khi trụ tới hiệp 10 trước khi tạo ra địa chấn lớn bậc nhất giới boxing khi tung series đòn bằng cả hai tay buộc Mike nhận thất bại đầu tiên trong sự nghiệp.
Sau này, Douglas thừa nhận bản thân đã chuẩn bị cực kỹ cho trận đấu trước Mike. Anh hiểu việc tấn công phủ đầu nhằm tạo bất ngờ trước Tyson là không thể khi đối thủ đang sở hữu cú đấm nặng nhất thế giới. Đấu pháp hiệu quả nhất là tung ra những cú đấm chắc, phòng ngự chặt trước khi tìm sơ hở của đối phương để phản đòn. Douglas khẳng định bản thân làm tốt điều này và biết chắc Mike đã nhận ra bản thân gặp rắc rối lớn từ hiệp 5.
Nhưng vào hiệp 8, Douglas bắt đầu thoải mái quá, lơi là tập trung và lập tức bị Mike cho đo sàn. Sau khi trở lại, Douglas xốc lại tinh thần, tập trung hơn và hoàn tất cú sốc khi Mike bắt đầu thấm mệt vào hiệp 10.
Đấu pháp như Douglas áp dụng trước Mike Tyson có thể xem là kinh điển của thể thao đối kháng: Khi không thể thắng bằng sức mạnh đơn thuần, hãy kéo đối thủ vào cuộc chơi của sức bền và tìm sơ hở.
2. trên sân nhà Etihad ở vòng 4 Premier League, hàng loạt ngôi sao của Man City đăng đàn chỉ trích lối đá của đối phương. Bernardo Silva nói: “Rõ ràng, chỉ có một đội chơi bóng mà thôi. Đội còn lại dường như chỉ quan tâm đến việc lách luật trên sân”. John Stones thì mát mẻ: “Họ (Arsenal) luôn cố để trái bóng không lăn lâu nhất có thể. Có người gọi đó là thông minh, có người gọi đó là chơi bẩn, tùy cách nhìn. Họ đã làm điều đó trong vài năm qua”.
Câu chuyện của Arsenal và Man City thực tế không khác trận so găng giữa Mike Tyson và Douglas về tính chất. Man City hay Tyson quá mạnh để Arsenal hay Douglas tiếp cận đôi công. Đấu pháp buộc phải tìm cách kéo đối thủ vào cuộc đấu về sức bền, mà tại Etihad là tâm lý. Arsenal chơi phòng ngự chủ động, tìm cơ hội ăn bàn từ các tình huống cố định, kéo dài thời gian nhất có thể ở các tình huống bóng chết nhằm gây ức chế cho đối phương.
Khi chỉ còn 10 người trong hiệp 2, lối chơi này được thi triển tới mức tối đa: Kai Havertz, cầu thủ đá tiền đạo của “Pháo thủ” không chuyền bóng được cho đồng đội dù chỉ một lần trong cả trận vì mải phòng ngự.
Hãy thử nhìn lại thực tế sau để hiểu rõ hơn về Man City và hiểu cả tâm thế của Arsenal: Man City có HLV tại vị lâu nhất trong số các đội thuộc Top 4 tại 5 giải VĐQG hàng đâu châu Âu (và cũng là người hay nhất), có trung phong phá mọi kỷ lục ghi bàn tại Premier League (Erling Haaland), và có một hệ thống cải tiến qua từng năm cùng các nhân sự hàng đầu thế giới ở mọi vị trí.
Real Madrid đấu với Man City cũng phải lựa chọn lối chơi phòng ngự phản công, vì sao Arsenal lại không thể? Khi chỉ còn 10 người, chuyện này lại càng trở nên dễ hiểu. Không rõ viễn cảnh các Silva hay Stones muốn là gì? Dâng cao đá sòng phẳng với Man City ngay cả khi chơi thiếu 1 người ư?
Arsenal của Arteta hay bất kỳ CLB nào thi triển lối đá xù xì với tiểu xảo trước Man City đều không phải chuyện bất ngờ hay phạm luật. Đơn giản là họ không… dở hơi để lấy sở đoản của mình đi đấu với sở trường của đối phương. Bóng đá hấp dẫn và được yêu mến là ở chỗ đó: luôn có cách để những đội yếu thắng đối thủ mạnh hơn mình.
Nếu bóng đá là nơi hai đội cứ ra sân đá đôi công bằng được như ý chí của các ngôi sao Man City, môn thể thao này 100% sẽ không phổ biến như hiện tại. Còn nếu CĐV muốn tìm một môn thể thao ra sân thi đấu là bung sức tấn công từ đầu tới cuối mà không sử dụng mưu mẹo, các bạn có thể tìm thấy điều này ở điền kinh cự ly 100 mét, ném đĩa, bắn súng hơi, bắn cung…
3. Cũng khá buồn cười khi Bernardo Silva kéo Liverpool vào cuộc tranh luận này. Cầu thủ người Bồ Đào Nha nói Liverpool trong quá khứ “luôn đối đầu trực diện” với Man City để giành chiến thắng, rất khác Arsenal hiện tại. Có hai điều dễ dàng rút ra từ so sánh này.
Một, Liverpool dám chơi sòng phẳng với Man City trong quá khứ vì đây là tập thể đạt độ nhuần nhuyễn không thua kém Man City. Juergen Klopp đến Premier League trước Pep 7 tháng. Arteta dù tài năng đến mấy cũng mới tại vị ở Emirates 4 năm, chỉ bằng một nửa thời gian của Pep tại Man City. 5 trong số 11 cầu thủ Arsenal ra sân tại Etihad mới gia nhập “Pháo thủ” trong một năm trở lại. Đòi hỏi Arsenal đá với tâm thế như Liverpool là viển vông.
Hai, Liverpool là ví dụ rõ nhất cho hệ quả của việc đấu sòng phẳng với Man City. The Kop của Klopp chơi cực hay nhưng thất bại phần nhiều khi chỉ giành đúng 1 chức vô địch Premier League trong 9 năm HLV người Đức tại vị. Trong cả hai lần đua vô địch với Man City tới vòng đấu cuối cùng, Liverpool đều thất bại. Điểm chung: Liverpool đều không thể thắng được đối thủ trong 2 lượt đối đầu trực tiếp khi cho phép Man City chơi theo cách họ muốn.
Arteta hiểu rõ chuyện này nên Arsenal của ông tuyệt đối không đi theo con đường Liverpool. Từ cuối mùa trước, Arsenal đã tìm cách khống chế bằng được Man City trong trận lượt về bằng lối đá không khác gì cuộc đấu vừa qua tại Etihad. Không ai sáng suốt lại đi vào con đường thất bại cả.
Còn nếu Silva hay Stones nhất quyết muốn đối thủ phải… để cho Man City chơi bóng để họ dễ thắng hơn, thì xin lỗi, khôn như thế Việt Nam cũng đầy.